[Đoản văn][PhàmXán] Bên Nhau Mãi Về Sau (Phần III)

Tên truyện : Bên nhau mãi về sau

Tác giả : MH

Nhân vật : Ngô Diệc Phàm, Phác Xán Liệt, và . . .

Lời nhắn : Đoản được chia làm 5 phần

Phần I : Chạm mặt  ==> Phần II : Nhận ra ==> Phần III : Chia xa ==> Phần IV : Hàn gắn ==> Phần V : Cùng nhau mãi mãi

 

DON’T TAKE OUT WORDPRESS. THANKS!

 

========================

 

Phần III: Chia xa (2)

 

Phác Xán Liệt sau khi nghe Hoàng Tử Thao và Ngô Thế Huân nói rằng Ngô Diệc Phàm chính là Kris. Bên ngoài mặt thì tỏ ra không có chuyện gì vẫn cười nói bình thường chỉ đáp lại cho hai người đó một câu “Vậy sao? Cám ơn hai đứa đã nói cho ca biết” sau đó cùng Kim Chung Nhân rời khỏi nơi đó. Nhưng trong lòng cảm thấy thực sự không thoải mái, không lẽ nào Kris lại là Diệc Phàm. Mà nếu đúng thì phải làm sao đây, bởi Xán Liệt đã nghe lời ba mẹ đính ước cùng Kim Chung Nhân. Phác Xán Liệt cảm thấy rối bời, trong lòng khó xử không ít

“Xán Xán, nghĩ gì đấy”

Kim Chung Nhân đang lái xe nhìn vẻ mặt của Xán Liệt không phù hợp liền quay sang hỏi. Từ lúc nói chuyện xong với hai người kia liền thế này. Thật là làm người ta khó hiểu mà

“Không sao nha. Cậu tập trung lái xe đi”

“Đừng có trưng ra cái bộ mặt kia mà nhìn tớ” Kim Chung Nhân lườm “Có gì nói mau” Nghe là đã biết đang dọa nạt rồi

“Đã nói không có gì rồi” Phác Xán Liệt phản bác, rồi quay đầu ra cửa sổ xem thường cái liếc mắt của Kim Chung Nhân “Cậu mà ép mình nói mình bắt cậu nhịn gà một tuần” sau đó đe dọa

“Gì thế. Phác Xán Liệt cậu ngày càng đối xử ác độc với mình” Kim Chung Nhân nghe thấy Phác Xán Liệt dùng món ăn yêu thích của mình đe dọa liền kêu la không ngừng

“Là do cậu dồn mình vào bước đường cùng” Xán Liệt nhìn sắc mặt Chung Nhân thay đổi khi nghe việc không được ăn món thịt gà yêu dấu

“Không nói với cậu nữa. Hôm nay cậu phải đãi mình thịt gà”

Phác Xán Liệt nhìn Kim Chung Nhân sau khi nói xong câu đó liền nhấn ga lao vút đến với gà của cậu ta không khỏi bật cười thành tiếng. Cái con người này sao lại trẻ con mê gà thế này, hai mươi mấy năm rồi chẳng thay đổi gì hay sao. Trong giây phút đó, Phác Xán Liệt không để ý rằng bản thân mình đã quên đi chuyện về Ngô Diệc Phàm

Phác Xán Liệt cùng Kim Chung Nhân cứ thế ăn tối vui vẻ cùng nhau. Cái con người kia không hiểu bụng làm cái gì mà một mình ăn hết ba con gà. Quá sức tưởng tượng, ai không biết cậu ta thì nhìn qua chắc tưởng bị vất bỏ đói ở xó xỉnh nào. Nhưng mà nhìn đi cũng phải nhìn lại, cả hai người đã ăn hết suất của 6 người

Kim Chung Nhân rốt cuộc thì cũng ở lại nhà Phác Xán Liệt như từ đầu. Nhưng mà cái con người này thực sự được làm bằng gì vậy, vừa ăn xong về nhà đã lăn ra ngủ không biết trời đất gì

Căn hộ của Phác Xán Liệt có hẳn hai phòng cho khách nhưng vì tên Kim Chung Nhân kia lúc vừa bước chân vào nhà đã chạy ngay vào phòng Xán Liệt leo lên giường ngủ ngon lành khiến cậu trở tay không kịp

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ đổ dồn. Màn hình nhấp nháy hiện lên 2 chữ “Phàm ca”, Phác Xán Liệt cảm thấy tim mình đập mạnh hơn bình thường. Cậu cầm điện thoại trên tay chần chừ mãi không biết có nên nghe hay là không

“Diệc Phàm ca”

Cuối cùng thì trái tim vẫn nhanh hơn lí trí một bước, liền lướt nhẹ ngón tay vào phím màu xanh trên màn hình

“. . . . . .” Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời

“Diệc Phàm ca. Có phải ca hay không” Phác Xán Liệt giọng có chút mất bình tĩnh

“Xán Liệt . . . ” Tiếng Ngô Diệc Phàm chậm rãi vang lên có chút gì đó không được tự nhiên

“Xán Xán, chăn trong phòng cậu ở đâu vậy. Mình tìm không thấy” Kim Chung Nhân đứng trước cửa phòng ngủ gào tên Phác Xán Liệt đòi chăn. /Cái tên này thật là không có tí lịch sự chút nào hết/

“Sao cậu nhiều chuyện quá vậy Nhân Nhân. Chờ một lát mình lấy cho cậu” Xán Liệt hướng về phía Kim Chung Nhân đang lờ đờ trừng mắt. Con người này thiệt tình . . . .

“Tối nay ca muốn gặp em. Hẹn nhau ở chỗ của Tử Thao. Ca mong là em sẽ đến và đi một mình”

Ngô Diệc Phàm lên tiếng, Phác Xán Liệt cảm thấy người này đang không hề vui chút nào còn đặc biệt khó chịu. Nói xong rồi liền dập máy không để Phác Xán Liệt nói thêm một câu nào. /Lẽ nào Diệc Phàm đã biết chuyện của mình và Chung Nhân/

Tối nay. Muốn gặp mặt sao. Phác Xán Liệt thất thần nhìn điện thoại. Lo lắng và hồi hộp

Phàm ca . . . . .

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tác giả : MH

 

[Đoản văn][PhàmXán] Bên Nhau Mãi Về Sau (Phần III)

Tên truyện : Bên nhau mãi về sau

Tác giả : MH

Nhân vật : Ngô Diệc Phàm, Phác Xán Liệt, và . . .

Lời nhắn : Đoản được chia làm 5 phần

Phần I : Chạm mặt  ==> Phần II : Nhận ra ==> Phần III : Chia xa ==> Phần IV : Hàn gắn ==> Phần V : Cùng nhau mãi mãi

 

DON’T TAKE OUT WORDPRESS. THANKS!

 

========================

 

Phần III: Chia xa (1)

 

Ngô Diệc Phàm từ lúc nhận ra Phác Xán Liệt chính là người mình tìm kiếm bấy lâu không khỏi cảm thấy bồn chồn. Muốn nhanh chóng gặp mặt cậu để nói rõ mọi chuyện đã cất giấu trong lòng. Gặt một nỗi ngay tại thời điểm này Phác Xán Liệt theo như lời của Tử Thao rằng phải về nhà gặp hai vị phụ mẫu, Diệc Phàm không có cách nào có thể liên lạc được với cậu. Còn công ty của Diệc Phàm nhận vô số dự án lớn luôn luôn phải đi lại giữa các nước để gặp gỡ các đối tác, thời gian để nghĩ đến việc của bản thân hoàn toàn là không có

Ngô Diệc Phàm hằng ngày ngồi làm việc thỉnh thoảng theo thói quen lại đưa tay nắm lấy sợi dây chuyền giấy trong cổ áo mắt hiện lên niềm hạnh phúc, tràn ngập sự ấm áp

 

“Phàm ca, Phàm ca . . . ối . .”

“Từ từ đã Huân Huân . . . Cẩn thận . . . . ”

Ngô Thế Huân hét loạn mở của lao vào phòng làm việc như tên bắn miệng không ngừng gọi tên Ngô Diệc Phàm. Không may vấp chân ngã nhào về phía trước khiến Hoàng Tử Thao đuổi theo đằng sau trở tay không kịp

“Ui cha đau quá” Thế Huân nhăn nhó xoa xoa cái trán vừa đập cái cốp xuống sàn

“Không sa . . ”

“Ca . . ca đã biết gì chưa ”

Hoàng Tử Thao vội chạy lại hỏi han Ngô Thế Huân, chưa kịp nói xong câu đã bị người kia nhẫn tâm hất tay ra. Ngô Diệc Phàm ngồi ở bàn nhìn thấy toàn bộ không khỏi buổn cười nhìn gương  mặt ủy khuất của Tử Thao và cái dáng lạch bạch đang chạy lại chỗ anh của Thế Huân

“Hai đứa có chuyện gì mà làm loạn công ty của ca lên thế?”

Diệc Phàm cau mày nghi ngờ hỏi. Hai đứa này cùng đến thì không có lúc nào yên hết

“Chuyện là thế này” Thế Huân ngồi tại bàn khách, liếm môi, đảo mắt liên hồi “Tử Đào, anh nói đi”  Cuối cùng thì lại đẩy hết cho Hoàng Tử Thao

“Cái gì?” Tử Thao trợm tròn mắt nhảy dựng lên /Ngô Thế Huân em dám/ 

“Chuyện gì nói nhanh” Diệc Phàm liếc xéo cả hai mất kiên nhẫn lên tiếng

“Thật ra là . . . . . . . . .”

Tử Thao nhăn nhó gãi đầu gãi tai còn Thế Huân thì nhìn ra cửa sổ né tránh ánh mắt đại bàng của Ngô Diệc Phàm

 

 

“Chào hai đứa, ca về với hai em rồi đây”

Xán Liệt đẩy cửa quán bước vào nhìn thấy Hoàng Tử Thao cùng Ngô Thế Huân đang mặc kệ hình thượng mà cãi cọ mỉm cười hắng giọng

“Xán ca, ca đã về”

“Ca ca, tụi em mong anh từng ngày”

Cả hai người kia cùng không kiêng nể mà chạy lại Phác Xán Liệt, ôm thật chặt. Phác Xán Liệt đứng trong tư thế cây vững giữa bão, miệng thở không ra hơi, hai tay chắn trước ngực ra sức đẩy hai con gấu đang đu bám trên người mình

“Này . . này . . . buông. Ca thở . . . không . . nổi”

Rốt cuộc thì hai tên kia cũng tha cho Phác Xán Liệt, buông tay không ôm nữa nhưng miệng lại bắt đầu lải nhải không ngừng hỏi han rằng thì là vô cùng nhiều chuyện để hỏi

Phác Xán Liệt đau đầu không thể tiếp lời hai người bọn họ. Thở dài quay đầu lại nhìn người đi cùng mình đang được chứng kiến toàn bộ một cảnh phim lâm li bi đát miễn phí. Đến lúc này hai cái con người đang lải nhải kia mới để ý đến chàng trai đi đứng đằng sau Phác Xán Liệt

Hoàng Tử Thao cùng Ngô Thế Huân sau khi nhìn người này không khỏi cùng nhau kinh ngạc một phen. Tử Thao không nói gì nắm chặt lấy tay Thế Huân, cảm giác trong lòng lo lắng không thôi

Phác Xán Liệt không quan tâm đến hai đứa đó nữa. Nắm tay áo người đằng sau kéo lên đứng ngang với mình

“Ba người mau chào hỏi đi. Đây là hai người em của mình”

“Xin chào, tôi là Kim Chung Nhân. Là . . “

“Đây là bạn của anh” Xán Liệt bên cạnh nhanh nhảu chen vào

“Là hôn phu của Xán Liệt”

Cùng lúc đó Kim Chung Nhân nói tiếp câu đang dở của mình rồi quay sang liếc Phác Xán Liệt khiến Xán Liệt đang nhăn hết mặt mày trông vô cùng khó coi

“Nói cái gì vậy” Phác Xán Liệt nghiến răng nghiến lợi nhéo eo Kim Chung Nhân thật là đau. Không hiểu người này đang tính làm trò gì

“Nói gì cần nói thôi” Kim Chung Nhân né người tránh cái nhéo của Phác Xán Liệt, nhún vai từ chối cho thêm ý kiến khiến cho mặt Phác Xán Liệt ngày càng đầy hắc tuyến

Hoàng Tử Thao cùng Ngô Thế Huân nãy giờ bị ném qua một bên. Nhìn thấy trước mặt một cảnh như vậy không khỏi cùng nhau cảm thấy khó xử

Ngô Thế Huân biết Kim Jong In là vị chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn đá quý lớn nhất Hàn Quốc từng hợp tác với công ty của mình nhưng Hoàng Tử Thao còn biết được rằng Kim Chung Nhân chính bạn rất thân của Phác Xán Liệt thời cao trung, hai gia đình hình như cũng đã có ý định gì đó. Hôm nay Phác Xán Liệt đưa Kim Chung Nhân đến gặp hai người, Kim Chung Nhân còn ngang nhiên trước mặt người ngoài nói rằng mình là hôn phu của Phác Xán Liệt thì cả Hoàng Tử Thao cùng Ngô Thế Huân trong lòng đều cảm thấy không khỏi lo lắng cho Ngô Diệc Phàm

 

 

“Chuyện là như vậy đó ca” Hoàng Tử Thao cùng Ngô Thế Huân ngồi đối diện với Ngô Diệc Phàm

Ngô Diệc Phàm từ lúc nghe Hoàng Tử Thao kể chuyện trong lòng chỉ muốn biết rằng hai con người đang ngồi trước mặt mình đây đã nói cho Phác Xán Liệt biết mình là Kris người em ấy đang tìm hay chưa

“Xán Liệt . . . đã biết . . ca . . . . ” Ngô Diệc Phàm nói không được tự nhiên

Hoàng Tử Thao và Ngô Thế Huân khó xử nhìn Ngô Diệc Phàm, biết rõ ca ca của mình muốn hỏi vấn đề gì

Ngô Thế Huân cảm thấy rằng Ngô Diệc Phàm đã đánh mất lí trí của mình từ khi biết Phác Xán Liệt chính là cậu bé thưở nhỏ mà bản thân luôn tìm kiếm. Thân là em trai cũng mong hai người đến với nhau. Nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này, thực sự quá đột ngột. . . .

“Chuyện đó . . ” Thế Huân lên tiếng “Tử Thao và em đã nói với Xán Liệt ca rồi”  Tiếng càng về sau càng nhỏ dần

Ngô Diệc Phàm bất giác nhăn trán lại /Cậu ấy đã biết rồi/

“Bao giờ”

“Ừm . . Ngay hôm đó, tụi em có nói chuyện riêng với Xán Liệt ca” Thế Huân không dám nhìn thẳng vào mặt Diệc Phàm

“Nhưng mà Xán Liệt ca không có phản ứng gì hết. Xong rồi đi vvề cùng Kim Chung Nhân luôn”

Hoàng Tử Thao thấy Ngô Diệc Phàm sắc mặt thật khó coi liếc mắt sang phía mình như cần thêm hơn một câu trả lời. Như cái máy được định giờ, căng thẳng đáp lại

“Xong chưa ?” Ngô Diệc Phàm lấy lại tâm trí nhìn hai người trước mặt. Lạnh lùng buông ra một câu

Tử Thao cùng Thế Huân sợ hãi đồng thanh lắp bắp “Hết . . hết rồi”

“Vậy thì mau về đi”

 

Phòng làm việc chỉ còn lại một mình Ngô Diệc Phàm

Tâm trạng thực sự không tốt. Nhìn đến chiếc điện thoại trên bàn làm việc.  Số điện thoại của Phác Xán Liệt đang ở trong đó.

Ngô Diệc Phàm cầm chiếc điện thoại lên, đăm chiêu nhìn. Trong lòng bồn chồn, tim đập rộn ràng. Bàn tay không tự chủ mở màn hình nhấn số gọi cho Xán Liệt. Chờ đến lúc thanh tỉnh lại thì đầu dây bên kia đã có người bắt máy

“Diệc Phàm ca” Giọng Phác Xán Liệt vang lên nhẹ nhàng

“. . . . . . .”

“Diệc Phàm ca. Có phải ca hay không”

“Xán Liệt . . . ”

“Xán Xán, chăn trong phòng cậu ở đâu vậy. Mình tìm không thấy”

“Sao cậu nhiều chuyện quá vậy Nhân Nhân. Chờ một lát mình lấy cho cậu”

Diệc Phàm thả lỏng cơ mặt một chút, sau đó lại nhăn lại bởi nghe thấy giọng của nam nhân đang nói chuyện với Phác Xán Liệt. Xán Liệt còn gọi người đó là Nhân Nhân. Không lẽ lại là Kim Chung Nhân. Hai người đó ở cùng nhau hay sao. Càng nghĩ mặt Ngô Diệc Phàm ngày càng nhăn

“Tối nay ca muốn gặp em. Hẹn nhau ở chỗ của Tử Thao. Ca mong là em sẽ đến và đi một mình”

Ngô Diệc Phàm lạnh lùng lên tiếng. Sau đó tắt điện thoại không chờ cho Phác Xán Liệt phản ứng lại

 

Phác Xán Liệt. Anh nhất định sẽ khiến em ở bên anh

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 Tác giả : MH

[Fanfic][Drabble][KrisYeol] Yesterday

Tên truyện : Yesterday

Tác giả : MH

Nhân vật : Wu YiFan, Park ChanYeol

Lời nhắn : 1. Đây chỉ là drabble nên rất ngắn

2. Cảm xúc bài viết 1 phần dựa vào tên bài hát và nội dung bài hát

Bài hát : Yesterday – Dynamic Black

 

DON’T TAKE OUT WORDPRESS. THANKS!

 

========================

 

Ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào căn phòng, nhảy múa trên chiếc giường trắng. YiFan xoay mình vùi mặt vào chăn trốn đi ánh sáng

“FanFan dậy đi. Anh định không đi làm à. 7 giờ hơn rồi” Tiếng ChanYeol từ ngoài cửa vọng vào

“Anh nghe rồi” Giọng YiFan lèo nhèo trả lời

“Em nấu bữa sáng rồi, anh ăn xong hẵng đi. Em ra ngoài có chút việc”

“Đi cẩn thận đấy” Nghe tiếng chân của ChanYeol xa dần YiFan liền hét thật to mong cậu có thể nghe thấy

 

 

“Fan hyungggggggg . . . .”

“Hyungggggggg, chờ tụi em với . . . .”

JongIn và SeHun lao từ trong công ty ra nhanh chóng chui lên sau xe hơi của YiFan ngồi thở hổn hển. Cả hai đứa mặt đỏ ửng vì chạy quá nhanh với tay đeo dây an toàn vì sợ bị YiFan đuổi xuống xe. SeHun là em họ của YiFan còn JongIn là bạn thân của SeHun từ hồi mầm non, cả hai đều làm ở công ty của YiFan

“Hai đứa định làm gì đây. Lại bám đuôi nữa hả”

YiFan cau mày nhìn hai đứa láo lếu kia, suốt ngày ăn cơm chực nhà anh thôi. Khốn nỗi ChanYeol lại rất quý tụi nó nên cứ hôm nào không đến là y như rằng cậu ấy lại hỏi hoài. Phát bực mình luôn

“Hyung, đến nhà hyung đi” JongIn mắt sáng long lanh nhìn YiFan, hình như trời tối rồi nên mắt cậu ta sáng hơn thì phải

“ChanYeol đi từ sáng, không có nhà đâu. Đến làm gì” YiFan càu nhàu

“Ơ . . Hyung nói . . . gì . . .” SeHun nhoài người hét vào tai YiFan. Thằng nhóc này lúc nào cũng vậy cả

“Nói ChanYeol không có nhà nên hai đứa không thể đến” YiFan ngoái đầu hét lại với SeHun làm thằng bé co rúm “Hyung đưa hai đứa ra ngoài ăn”

Nói rồi cho xe chạy đi. JongIn và SeHun ngồi ở ghế sau quay lại nhìn nhau bằng ánh mắt khó lí giải

 

 

YiFan ngồi trong phòng làm việc giải quyết nốt mấy bản dự án của công ty, còn ChanYeol đang ở dưới bếp làm gì đó

Kính koong . . . kinh koong . . .

“Yeol, mở cửa dùm anh với”

“. . . . ” Không có tiếng trả lời

Kính koong . . . kinh koong . . . 

“Yeol . . ”

“. . . . .” Lại im lặng

Kính koong . . . kinh koong . . .

 

“YiFan hyung làm gì mà lâu vậy?”

YiFan ra mở của liền nhìn thấy JongIn và SeHun ôm một đống đồ cao hơn mặt loạng choạng đi vào trong nhà. Khó hiểu nhìn hai đứa rảnh hơi kia, chỉ muốn đạp cho mỗi đứa mấy cái

“Tụi em mua đồ dự trữ cho hyung” JongIn hớn hở nhảy nhoi nhoi như phải ngứa

“Trong tủ vẫn . . . ”

“Trong tủ hết rồi” SeHun đi ra thông báo sau khi lao vào kiểm tra với tốc độ ánh sáng

“Đâu có, hôm nọ ChanYeol mới mua” YiFan nói xong lại đi lên phòng “Hai đứa làm gì thì làm hyung lên làm nốt việc”

 

Cả hai nhìn theo bóng lưng YiFan đi lên phòng không khỏi phát ra tiếng thở dài. Tại sao vẫn thế chứ . .

“Innie cậu có nghĩ nên cho Fan hyung đi gặp YiXing hyung để điều trị tâm lí không?” SeHun không còn nghịch ngợm như lúc nãy nữa bây giờ chỉ ngồi khoanh chân trên sàn nghiêm túc nhìn JongIn “Từ lúc biết tin ChanYeol hyung mất ngày nào hyung ấy cũng thế này” SeHun lắc đầu

“Có lẽ . . . . Hyung ấy không quên được Yeol hyung . . 5 tháng rồi ” JongIn cười buồn

JongIn và SeHun lại nhìn về phía căn phòng đang đóng chặt cửa. Hai người hyung của họ

YiFan hyung không quên được ChanYeol hyung

 

 

 

 

 

 

 

 

Tác giả : MH

[Siêu đoản văn][PhàmXán/KrisYeol/FanYeol] Phần IV

Tên truyện : Siêu đoản văn PhàmXán/KrisYeol/FanYeol phần IV

Tác giả : MH

Nhân vật : Ngô Diệc Phàm, Phác Xán Liệt, và . . .

Lời nhắn : Mỗi phần của siêu đoản sẽ có khoảng từ 3 đến 5 đoản nhỏ.

 

DON’T TAKE OUT WORDPRESS. THANKS!

 

======================

 

1. YiFan yêu ChanYeol nhiều lắm

ChanYeol cũng yêu YiFan nhiều như vậy

Nhưng cả hai đều tự ti

Cảm thấy bản thân không đủ xứng với đối phương

Từng ngày một

Cả hai đều lựa lúc đối phương không để ý mà lén nhìn

Cứ thế, cứ thế . . . . . .

 

2. Kris là Nam vương nổi tiếng

ChanYeol là phóng viên có tiếng của tờ báo “Two Moons”

Nhiệm vụ của ChanYeol là hằng ngày bám theo và thu thập tin tức về Kris

Và lần nào ChanYeol cũng hoàn thành xuất sắc, lần nào cũng là tin độc quyền

Tên tuổi của Kris tăng bao nhiêu thì những bài báo cộp mác độc quyền mang tên ChanYeol càng nổi bấy nhiêu

Không thể không nói ChanYeol nổi tiếng nhờ Kris

Ngày nọ

“Two Moons” lại lần nữa đưa tin độc quyền nhưng do chính tổng biên tập Oh đưa tin

“Nam vương Kris và Park ChanYeol tuyên bố kết hôn vào tháng 11”

 

3. Ai cũng biết Ngô Diệc Phàm và Phác Xán Liệt là đôi bạn thân thiết, là cặp bài trùng trong mọi hoàn cảnh

Một ngày khác, lớp của cả hai có thêm học sinh mới

Người bạn đó tên là Kim Chung Nhân

Phác Xán Liệt và Kim Chung Nhân ngồi cạnh nhau ngày càng thân thiết

Ngô Diệc Phàm cảm thấy rất ngứa mắt nhưng không nói ra

Cuối cùng thì Kim Chung Nhân và Phác Xán Liệt trở thành người yêu

Còn Ngô Diệc Phàm chỉ có thể ngượng cười chúc phúc

 

4. Nhị Phác ôm Ngô nhỏ ngồi ở ghế lớn trong phòng khách. Một câu mama hai câu bảo bối hạnh phúc vô cùng cực kì. Cả hai không để ý đến Ngô lớn mặt đen như than ngồi ở ghế đơn bên cạnh

Ngô nhỏ 4 tuổi nghịch ngợm không để ý đến Ngô lớn làm mặt quỷ tùy ý thọc tay vô áo Nhị Phác mà sờ soạng rồi cười khúc khích. Nhị Phác không nói gì chỉ hùa vào cười cùng nhéo mũi Ngô nhỏ nói “Bảo bối không loạn”

Ngô lớn mặt càng đen hơn đem hết dồn nén xuống đáy bụng, cho đến lúc Ngô nhỏ nói muốn ngủ cùng Nhị Phác liền không nịn được mà hét lớn “Con đi mà ngủ một mình đi”.

Nói xong liền nhận một cái lườm của Nhị Phác bởi làm Ngô nhỏ hoảng sợ

 

 

 

 

 

 

Tác giả : MH

 

Linh Lục

Có một thứ hoa hồng không gai, đó là tình bằng hữu. Có một thứ hoa hồng có nhiều gai nhất, đó là hoa ái tình. – Mademoisell De Scudery

rái cá

closed - move to @engeneblush

2Busan9597Kookmin

"Em thích nó chứ?! Em có thích nó không?" - "Em thích nó!"

Couch Potato

too lazy to do something

BB don't like it

No need to care :)

❁ Một thế giới của HopeMin ❁

Anh đã từng nói ❝ước gì anh có thể ngã xuống hồ nước như cái cách anh đã rơi vào sự quyến rũ của em❞

Destiny 21

Thánh địa của những chiếc hố!

mặt đao X mặt liệt

The Planet 921128

♥ CHUNG MỘT BẦU TRỜI ♥

''Gặp em rồi tôi bỗng trở nên thật nhỏ bé, nhỏ bé đến mức như hạt bụi trên mặt đất, nhưng trong lòng tôi thích điều đó. Hơn nữa từ đó còn nở ra một đóa hoa.''

Song Hàn Lâu

Nếu có hàng trăm người rảo bước về phía tôi, tôi vẫn có thể nhận ra tiếng bước chân của em, vì hàng trăm bước chân kia chỉ đơn thuần rảo bước trên mặt đường, nhưng chỉ duy nhất bước chân của em đi thẳng vào trong tim tôi . . . . . . . . . . .

Lục Dương - Liễm Diệm

Share the love for our boys

♥Thủy Tinh Các♥

_________________Tiểu Ca, mừng anh về nhà_________________

spaceman_theplanet

Everything quite right

KrisYeol KingDom

Long Phụng hệ liệt

Long Phượng Các

Hồng Diệp Phiêu Linh

Double Trouble

double trouble couple

~Life's a climb, but the view is great~

~ Life... How Sweet it is! ツ

Don't give up on your dreams. Keep sleeping.